Chương 14

Nương Nương Khang

Thủy Thiên Thừa

17.351 chữ

15-12-2022

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe rất nhanh liền lái vào một tòa văn phòng nằm ở trung tâm thành phố.

Thiệu Quần thuê một công ty trên tầng mười hai của một tòa nhà nọ ở Thẩm Quyến. Ngay khi hai người họ vừa đi lên lầu, người phụ nữ ở quầy lễ tân nhanh chóng đứng dậy từ phía sau quầy vòng qua trước mặt Thiệu Quần, cười cười nói với hắn”Thiệu tổng khỏe.”

Thiệu Quần cười, gật đầu một cái, hỏi, “Người tới chưa?” Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khịt mũi một tiếng, “Tôi đến trễ hơn một giờ rồi.”

“Họ tới rồi, họ đang ở trong phòng họp chờ ngài.”

” Được rồi.” Tay Thiệu Quần lặng lẽ đặt sau lưng Lý Trình Tú, nói, “Trình tú, lại đây.”

Lý Trình Tú đi theo hắn đến phòng họp.

Hai người ngồi bên trong lập tức đứng dậy, chào hắn bằng khuôn mặt tươi cười, “Thiệu tổng, thiệu tổng, chào ngài.”

Thiệu Quần mỉm cười cùng bọn họ, bắt tay từng người một, “Thật là xin lỗi, đường bị tắc, đến đây hơi muộn khiến cho các anh phải đợi lâu rồi.”

“Nào có nào có, Thiệu tổng là người làm đại sự, hơn nữa tình trạng giao thông ở Thẩm Quyến này như vậy cũng không phải chỉ một hai ngày.”

Thiệu Quần cười nói, “Đúng vậy, trước kia tôi ở Bắc Kinh, mỗi ngày đi làm cũng phải đi qua ba con đường mới đến nơi làm việc, còn cho là đến nơi này có thể tốt hơn một chút, không nghĩ tới… ha ha.”

Hai người liên tục khách khí đôi câu, sau đó tựa như mới phát hiện Lý Trình Tú, hỏi thăm nhìn Thiệu Quần, “Vị này là?”

“À.” Thiệu Quần vội vàng đỡ lưng Lý Trình Tú, đẩy cậu ra trước mặt hai người kia, thân thiết nói, “Đây là đầu bếp nấu món ăn Trung Quốc tôi tìm được ở khách sạn, không chỉ vậy, cậu ấy còn là bạn học hồi trung học cơ sở của tôi, hai vị gọi cậu ấy là đầu bếp Lý là được. Trình Tú, đây là người từ công ty kế hoạch bên Hong Kong, họ sẽ giúp tôi tổ chức PARTY lần này.”

Hai người vội vàng bắt tay cùng Lý Trình Tú, “Đầu bếp Lý thật trẻ nha.”

Lý Trình Tú cứng ngắc mặt mày, bắt tay từng người một.

Điều cậu sợ nhất chính là bất kỳ trường hợp nào liên quan đến xã giao, đối phương càng nhiệt tình, cậu càng sợ hãi rụt rè.

Hai người lại khách sáo đôi câu, liền bắt đầu cùng Thiệu Quần thảo luận chính sự.

Lý Trình Tú ngồi ngay thẳng xem bọn họ trình bày PPT, ba hoa chích chòe miêu tả bọn họ thiết kế cho PARTY lần này mấy phương án có tính khả thi, đưa cho Thiệu Quần chọn.

Thiệu Quần cười không nói, chờ bọn họ thuyết trình xong, liền nghiêng đầu hỏi Lý Trình Tú, “Trình Tú, anh cảm thấy thế nào?”

“Hả? Rất, rất tốt.”

“Cái nào tốt hơn?”

Lý Trình Tú liếc nhìn ánh mặt mong đợi của hai người kia, có chút áy náy với việc mình căn bản không hề nghiêm túc lắng nghe.

Thiệu Quần bày tỏ, “Đến, trình bày lại trọng điểm cho đầu bếp Tiểu Lý.”

Hai người vội vàng chọn điểm chính, văn hay ý đẹp trình bày lại cho Lý Trình Tú một lần nữa

Lý Trình Tú bị bọn họ nói đến hôn mê, cái gì mà phong cách baroque, cái gì mà phong cách biển Caribbean, lại còn nói ba câu liền chêm thêm một từ đơn bằng tiếng Anh, cậu căn bản là nghe không hiểu.

Phong cách Baroque:

Phong cách biển Caribbean:

Thiệu Quần đặt tay lên vai cậu, sán lại gần hỏi, ” Thế nào? Trình Tú, cậu nghĩ sao?”

Lý Trình Tú không được tự nhiên lặng lẽ lui người về phía sau, thấp giọng nói, “Rất tốt, cậu tự quyết định đi.”

Thiệu Quần cười cười nói, “Nhưng tôi muốn nghe ý kiến cậu một chút.” Hắn nhéo nhẹ bả vai cậu một cái, ôn nhu nói, “Ý kiến của cậu đối với tôi rất quan trọng.”

Ngay cả hai người Hồng Kông kia cũng cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, nhưng cả hai đều bình tĩnh.

Lý Trình Tú chỉ cảm thấy tim đập như sấm, vội nói, “Tôi, tôi thật sự không biết, chính cậu chọn đi.”

Thiệu Quần haha cười hai tiếng, quay đầu nói, “Nói thật tôi cũng không hài lòng lắm, tôi không thể làm những thứ tây không ra tây, t không ra ta như thế, tôi mong muốn một phong cách có thể phối hợp được với tài nấu nướng của đầu bếp tiểu Lý. ” Nói xong còn hướng về phía Lý Trình Tú nháy mắt một cái.

Một người ngay lật tức cơ trí  phản ứng lại, vội vàng nói, “Tôi hiểu rồi, Thiệu tổng, như vậy đi, phong cách của hội trường lấy kiểu Trung Hoa hiện đại làm chủ, nhưng đồng thời cũng dung hợp một ít chi tiết cổ điển, ngoài ra còn sử dụng thêm nhiều đồ làm bằng gỗ và đồ gốm, phối hợp như vậy mới có thể làm nổi bật thức ăn ngon của đầu bếp Lý.”

Kiểu Trung Hoa hiện đại:

Thiệu Quần ha ha cười nói, “Như vậy cũng không tệ. Các anh trở về sửa đổi lần nữa một chút đi, thời gian cũng không nhiều, chúng ta sớm quyết định một chút. Nhưng mà trước tiên các cậu tới cùng đầu bếp tiểu Lý thương lượng một chút về màu sắc của thức ăn đi.”

Tay của Thiệu Quần vẫn còn để trên bả vai Lý Trình Tú, nhưng khi thấy khuôn mặt cậu cứng đờ, hắn liền dời tay trở lại, chỉ là vẫn ôn nhu như cũ nói với Lý Trình Tú, “Trình Tú, anh cùng bọn họ thương lượng một chút vè màu sắc thức ăn đi.”

Lý Trình Tú thân thể buông lỏng không ít, gật đầu một cái, nghiêm túc cùng bọn họ thảo luận màu sắc thức ăn.

Dù sao đây cũng là lĩnh vực cậu am hiểu nhất, lời nói cũng mượt mà hơn trước rất nhiều.

Thiệu Quần cũng không tham dụ nhiều, trừ việc thỉnh thoảng nêu vài ý kiến, phần lớn thời điểm đều là duỗi cằm ra, ngoẹo đầu, khóe môi nhếch lên một cái, trong lòng có dự tính, không chút kiêng kỵ nhìn Lý Trình Tú, ánh mắt kia thâm sâu, y chang như đang nhìn con mồi vậy.

Bốn người nói chuyện trong hơn hai giờ trước khi họ hoàn thành quyết định về phương án đầu tiên của bản kế hoạch.

Thiệu Quần liếc nhìn bầu trời  ngoài cửa sổ, đã tối đen rồi.

Hắn đứng lên, duỗi người, đường cong thân thể bền chắc khỏe đẹp giãn ra theo động tác của hắn, khiến cho hai người đàn ông gầy yếu phương nam kia không ngừng hâm mộ.

Hắn vỗ vỗ lưng Lý Trình Tú, “Trình Tú, tôi dẫn anh đi ăn ngon.” Sau đó lại ngẩng đầu lên, “Hai vị cũng cùng đi chứ, hôm nay khổ cực các vị rồi.”

Hai người khoát tay lia lịa, “Cám ơn ý tốt của Thiệu tổng, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy nữa vậy.”

Thiệu Quần lộ ra hàm răng trắng hếu cười một tiếng, vô cùng hài lòng với thái độ thức thời của bọn họ.

Tâm tình hắn tựa hồ rất tốt, một bên vứt cái chìa khóa trong tay, một bên dẫn Lý Trình Tú đi tới xe của mình.

“Trình Tú, anh muốn ăn cái gì?”

“Tôi muốn về nhà.”

Thiệu Quần sủng sốt một chút, cau mày hỏi, “Tại sao?”

“Nhà, có chuyện.”

“Nhà anh có thể có chuyện gì?”

Lý Trình Tú trả lời đúng sự thật, “Giặt quần áo, dọn dẹp phòng.”

“Anh ăn cơm xong cũng có thể làm những việc này mà, chẳng lẽ anh không ăn cơm sao?”

“Tôi biết nấu cơm.”

Thiệu Quần trong mắt thoáng qua mấy phần không vui, hắn không nghĩ tới Lý Trình Tú này lại có thể không nể mặt hắn như vậy, ngay cả cự tuyệt cũng không mượn ra được cái cớ nào hợp lý.

Hắn cười cười mấy tiếng, đùa cợt nói, “Trình Tú, giá của anh cũng đắt quá đi, bao nhiêu người muốn cùng tôi ăn một bữa cơm còn phải hẹn trước, anh lại không thể chừa cho tôi chút mặt mũi sao?”

Lý Trình Tú trầm mặc nhìn dưới chân.

Thiệu Quần nhấn mở khóa xe, trước lên chỗ ngồi của tài xế, sau đó phanh một tiếng đóng sập cửa.

Lý Trình Tú sửng sốt một chút, đứng ở bên ngoài không biết làm sao, cậu biết Thiệu Quần lúc này khẳng định rất tức giận, cậu cũng không biết mình có nên lên xe hay không nữa.

Thiệu Quần hạ cửa xe xuống, không kiên nhẫn nói, “Lên xe đi.”

Lý Trình Tú do dự nói, “Hay là thôi đi, tôi sẽ tự về.”

Thiệu Quần liếc mắt, mở cửa xe ra xuống xe, đi tới trước người cậu mấy cm thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cậu, nửa thật nửa giả uy hiếp nói, “Tiểu Trình Tú, lên xe đi, hay là tôi phải ôm anh lên xe?”

Lý Trình Tú sợ hãi lui về phía sau một bước, xoay người ngoan ngoãn lên xe.

Thiệu Quần lộ ra nụ cười châm chọc, cũng đi theo lên xe.

Hai người trầm mặc lái ra khỏi bãi đậu xe, Lý Trình Tú nhìn đường phố ngoài cửa sổ không ngừng rút lui, không yên tâm hỏi, “Tôi có thể trở về nhà sao…”

Thiệu Quần liếc cậu một cái, đột nhiên quẹo cua mạnh một cái, đem xe quẹo vào một bên rồi dừng lại.

Lý Trình Tú bị động tác dọa sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn Thiệu Quần.

Trong mơ hồ cậu cảm thấy Thiệu Quần một chút cũng không đổi, tính khí vẫn dễ tức giận như vậy, chỉ cần hơi không thuận theo ý hắn, cái tính thiếu gia liền xuất hiện. Chẳng qua là bởi vì đã trưởng thành hơn, học được cách dùng nụ cười và sự lễ phép đi ngụy trang, thật ra thì tính cách ngay trong xương cốt đều còn đó.

Thiệu Quần hít sâu một hơi, cười cười lần nữa, quay đầu nhìn Lý Trình Tú, “Vậy thì tôi đưa anh về nhà nha.”

Lý Trình Tú nửa tin nửa ngờ, ” Được…”

“Nhưng mà.” Thiệu Quần nhe răng cười một tiếng, “Tôi cũng sẽ đến nhà anh.”

Lý Trình Tú ngẩn ra, bật thốt lên, “Tại sao.”

“Chúng ta nhiều năm không gặp, còn chưa ôn chuyện một chút phải không? Chẳng qua là bảo anh mời bạn học cũ ăn một bữa cơm, như vậy cũng không quá phận đi.”

Lý Trình Tú suy nghĩ hồi lâu, mới yếu ớt nói, “Nhà ta rất bẩn.”

Thiệu Quần cười hắc hắc hai tiếng, “Không quan trọng, tôi không để ý đâu.”

Lý Trình Tú cắn răng, “Tôi, cảm thấy, không tốt lắm.”

“Hử, có gì không tốt.”

“Tôi cảm thấy... Nhà tôi, không đẹp đâu, cậu sẽ không quen đâu.”

Thiệu Quần sờ đầu cậu, “Nơi có anh, sao tôi lại không quen được.”

Lời nói này, vô luận là ý hay là giọng điệu, đều mập mờ cực kỳ, Lý Trình Tú có ngu hơn nữa, cũng không thoải mái chút nào.

Thiệu Quần cũng không cho cậu cơ hội phản ứng, kéo cánh tay cậu, giọng điệu nũng nịu cầu khẩn, “Trình Tú, để cho tôi đến đi mà, tôi muốn ăn cơm cậu làm.”

Làm nũng thần chưởng :))

Lý Trình Tú ngây ra.

“Trình Tú, trừ khi là anh còn hận tôi, có phải anh còn hận tôi không? Ban đầu tôi quả thực quá khốn kiếp, nếu như anh còn hận tôi, anh liền đánh tôi đi, tôi tuyệt đối không đánh lại.”

“Không...” Cậu một chút cũng không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan tới trước kia, nhất là từ trong miệng Thiệu Quần nói ra, quá châm chọc.

Thiệu Quần vội vàng nói, “Nếu không phải, mời bạn học cũ vào nhà chơi một chút, có cái gì không được đâu, anh sợ tôi ăn hết đồ của mình à? Hay là anh sợ tôi ăn anh?”

Lý Trình Tú cảm thấy bên tai nóng lên, cậu quả thật không nghĩ ra lý do thích hợp để cự tuyệt Thiệu Quần đến nhà cậu, không thể làm gì khác hơn là nói, “Chúng ta, hay là, ăn ở bên ngoài đi.”

“Không, tôi không muốn ăn ở bên ngoài, tôi muốn đến nhà anh ăn.”

Lý Trình Tú á khẩu không trả lời được.

Ngơ ngơ ngác ngác, Lý Trình Tú liền mang Thiệu Quần về nhà.

Chỗ ở của cậu là một tòa nhà dân cư, tòa nhà đã có chút niên đại, tường bên ngoài cơ bản đã không nhìn ra màu sắc vốn có. Cao bảy tầng, không có thang máy, mà Lý Trình Tú lại ở tầng cao nhất.

Tầng cao nhất ở đây là chỗ tiện nghi nhất cậu có thể thuê được với giá rẻ, thế nhưng ở đây không chỉ bất tiện việc lên xuống, hơn nữa nếu có một ngày nóng, ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu lên lầu, trong phòng liền không khác gì cái lò nướng cả.

Mặc dù bây giờ mặt trời đã ngả về tây, Thiệu Quần tránh được thời điểm nóng nhất trong ngày là giữa trưa, nhưng hơi nóng trong phòng hơi nóng lại không tan đi bao nhiêu. Ở bãi đất xe hơn hai trăm thước hắn vừa dừng đã nóng khủng khiếp, sau đó hắn lại cả người đầy mồ hôi trèo hơn bảy tầng lầu, không nghĩ tới vừa mở cửa đối diện một cái, liền bị một cỗ không khí nóng nhào thẳng vào người, suýt nữa khiến hắn ngất xỉu.

200 thước = 66 m

Hắn sợ nhất là nóng, mùa hè sẽ không bao giờ dừng chân ở nơi không có điều hòa bật sẵn, vì thế, lúc này đối với hắn mà nói, coi là chịu tội.

Hắn không nhịn được phiền não than phiền, “Làm sao lại nóng như vậy, mau mau mở điều hòa không khí đi, nhanh lên một chút.”

Lý Trình Tú mở đèn, lắc đầu một cái, “Không có điều hòa.”

“Không có điều hòa?” Thiệu Quần không dám tin lặp lại một lần. Thẩm Quyến nơi này vào mùa hè y chang một lò lửa vậy có thể bức người nóng đến điên cả người, nhất là hàng năm bão nhiệt đới tới một cái, cả thành phố chính là một phòng tắm hơi siêu to khổng lồ. Trong tòa nhà ống kiểu cũ tản nhiệt kém như vậy mà lại không có điều hòa, hắn cũng không hiểu sao Lý Trình Tú sống được.

Tòa nhà ống kiểu cũ: một hàng lang dẫn đến nhiều phòng đơn, có hai đầu thông ra ngoài trông như cái ống, kiểu này nè:

Thiệu Quần nhìn lướt qua căn nhà này, cấu tạo cực kỳ đơn giản, hơn ba mươi thước vuông trong căn phòng nhỏ, trừ gian phân cách của nhà vệ sinh, những phòng khác như phòng bếp, phòng ngủ, phòng ăn, căn bản là dính liền nhau, dõi mắt nhìn theo, có một lớp thủy tinh mỏng ngăn giữa phòng bếp, phía đối diện một tấm một người là một cái giường dành cho một người, bàn ghế đơn giản, cơ hồ không có thứ gì, quả nhiên là không có tung tích của điều hòa. 

ba mươi thước vuông: 9,9 m^2

Lý Trình Tú chỉ chỉ cái ghế, “Cậu ngồi đi.” Sau đó đi lấy cái quạt gió trên giường để lên ghế, hướng về phía hắn mở quạt.

Thiệu Quần đã nóng, cả người còn chảy đầy mồ hôi nữa, hắn cực kỳ chán ghét loại cảm giác ẩm ướt nhớp nháp, phiền não ngồi ở cái ghế, đối diện với cái quạt gió, một bên nói với Lý Trình Tú, “Cho tôi tờ giấy.”

Lý Trình Tú cầm lấy giấy vệ sinh trên đầu giường đưa cho hắn, trong phòng không thừa cái ghế nào, cậu liền ngồi ở trên giường, nhìn tên kia y như muốn dúi dầu vào quạt gió, cậu tự điều chỉnh hô hấp, hy vọng có thể khiến tâm tình tốt hơn chúng.

Sự phiền não và khinh thường của Thiệu Quần đối với cái nhà này khiến cho lòng cậu có mấy phần không thoải mái. Đối với cậu mà nói, có thể ở phòng ốc như vậy đã coi như là xa xỉ. Cậu vốn là có thể thuê một căn phòng tiện nghi hơn với người khác, nhưng tính cậu căn bản không hợp ở cùng người xa lạ một chỗ, vừa nghĩ tới việc mình phải ở cùng người không quen biết dưới chung một mái hiên, từ đáy lòng cậu liền dâng lên một nỗi sợ, không có biện pháp chỉ có thể tốn thêm ba trăm đồng tiền mỗi một tháng, thuê một nhà trọ nho nhỏ.

Ba trăm NDT = gần 1 triệu.

Vô luận nơi này có tốt hay không, nơi này là của cậu, chỉ cần cậu hài lòng là được, cậu mới không có mời Thiệu Quần tới, dựa vào cái gì chính hắn cứng rắn muốn đi theo còn xói mói xét nét này nọ.

Mặc dù trong lòng bất mãn, miệng lại không biết nên nói thế nào, hơn nữa cậu cũng nóng không chịu được, quạt gió vẫn còn đang ở chỗ Thiệu Quần, liền đứng lên nói với Thiệu Quần, “Tôi đi tắm, cậu ngồi trước đi.”

Thiệu Quần thân thể giảm chút nhiệt độ, giọng tốt hơn chút, ừ một tiếng, “Ừ, rót cho tôi ly nước với.”

Lý Trình Tú rót cho hắn ly nước, lúc này mới cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cậu vừa vội vã chạy ra đã thấy Thiệu Quần đang hứng thú đầy mình lật cuốn sổ kế toán trên bàn.

Thiệu Quần chớp chớp mắt, nhìn thấy Lý Trình Tú tóc vẫn còn đang ướt sũng, mặc quần áo ngủ màu trắng bằng bông vải, cả người còn dính nước đứng trước mắt hắn.

Khuôn mặt Lý Trình Tú trắng noãn có hơi ửng đỏ, mái tóc mềm mềm dán vào gò má, giọt nước theo cổ áo thon dài rơi xuống, ở trên xương quai xanh xinh đẹp của cậu lưu lại vài giọt nước.

Xương quai xanh:

Thiệu Quần không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng.

Một người đàn ông gần ba mươi tuổi, nhìn qua lại trong sáng tinh khiết một người học sinh vậy, lộ ra một sự cám dỗ không chịu được. Thân thể vừa mới mát mẻ chút lại hơi nóng lên, cỗ thân thể này khiến hắn phải suy nghĩ tới hơn mười năm, thật muốn lao lên đớp xuống mà ăn thống khoái.

Hắn dùng ánh mắt đói khát như vậy nhìn Lý Trình Tú, đối phương lại hồn nhiên không có cảm giác gì, chỉ là có chút lúng túng nhìn sách trong tay hắn.

Thiệu Quần phục hồi tinh thần lại, lắc lư sách kế toán trong tay, hỏi, “Sao vậy, anh đang học à?”

Lý Trình Tú gật đầu một cái.

“Học vào lớp học ban đêm?”

Cậu lắc đầu một cái, “Mọi lúc, tự học.”

Thời điểm cậu vừa mới tới Thẩm Quyến, không chỉ một nghèo hai trắng, còn là người mang nợ, khi đó tuổi trẻ thể lực dồi dào, không màng ngày đêm liều mình kiếm tiền, trong đầu cậu trừ kiếm tiền ra không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Cho đến vài năm trước, thu nhập dần dần ổn định hơn khiến cho cuộc sống cậu trừ bỏ trả nợ ra, có chút dư thừa thời gian, khát vọng đối với kiến thức chôn giấu sâu trong đáy lòng cũng dần dần thức tỉnh.

Vì vậy cậu tự mua bài thi trung học phổ thông, gạt một chút công việc ra để dành thời gian tự học.

Rời khỏi trường học mấy năm, cho dù cậu đã từng có căn cơ đệ nhất toàn trường, cũng đã mơ hồ quên tất. Một lần nữa cầm bài thi lên làm, mới đầu không biết có bao nhiêu khó khăn, nhưng dựa vào sự cố gắng vô cùng, cậu vẫn lấy được bằng tốt nghiệp trung học.

Trong hai năm qua, cậu bắt đầu học nghành kế toán viên, vì không có thời gian đi học ở lớp học ban đêm, chỉ có thể mua sách về tự mình nghiên cúu.

Cậu cân nhắc mãi, cảm thấy kế toán viên là một nghề ít phải giao tiếp với người khác, hơn nữa điểm thi tương đối thấp, thích hợp với cậu.

Khi còn nhỏ, đầu bếp cũng không phải là lý tưởng của cậu, cậu còn nhớ khi mình còn bé, hy vọng bản thân có thể trở thành bác sĩ hoặc là một nhà khoa học gia như thế nào, chẳng qua là những mơ ước ấy đã sớm tan biến vào ngày mùng ba của mùa hè năm ấy.

Thiệu Quần đưa sách cho cậu, “Trình Tú, nếu như anh muốn học, tôi có thể mời kế toán viên chuyên nghiệp đến dạy anh, chỉ dạy mình anh thôi.”

Lý Trình Tú sửng sốt một chút, lắc đầu liên tục, “Không cần, cám ơn.”

Thiệu Quần cười lắc đầu một cái, “Trình Tú, anh không cần khác khí với tôi.” Rồi hắn đứng dậy, kéo chiếc khăn trên vai ra, lau tóc cho cậu.

Lý Trình Tú vội vàng nghiêng đầu né tránh.

Thiệu Quần mặt thoáng có vẻ lúng túng, vẫn cố chấp đặt khăn lông lên đầu cậu, lau tóc cho cậu, “Lau đi, nếu không dễ cảm mạo đấy.”

Lý Trình Tú lui người lại, nhìn hắn bằng ánh mắt mang theo mấy phần phòng bị.

Thiệu Quần bất đắc dĩ ném khăn lông lên bàn, nhìn dê béo trước mắt tươi đẹp biết bao, lại không thể ăn được, hắn cảm thấy đói bụng kinh khủng, “Trình Tú, đi nấu cơm đi, tôi đói.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!